Phim lấy nước mắt của mình nhất là Đường Sơn Đại Địa Chấn (2010). Lúc phim mới ra thì mình không để ý đâu, cứ tưởng là phim về thảm họa bình thường thôi. Nào ngờ được mọi người review cảm động lắm, nên mình mới xem thử. Kết quả là phim hay thật sự ạ! Mình khóc đến sưng mắt!

Bộ phim dựng lại hậu quả của trận động đất Đường Sơn năm 1976 cũng với đau thương nhà cửa tan hoang, người thân chia rời.
Chi tiết đắt nhất phim phải là lúc bà mẹ đưa ra sự lựa chọn giữa cứu con trai và con gái. Điều này cũng gây ra nhiều tranh cãi. Thật sự nếu đặt trong hoàn cảnh đó thì vô cùng khó cho người mẹ. Bản thân bà là mẹ, bà đã mất chồng nên không muốn mất thêm một đứa con nào nữa. Bà dằn vặt và cuối cùng thì bà đã chọn cứu em trai.
Mất đi đứa con gái dưới sự lựa chọn của mình, điều này đã khiến bà cảm thấy có lỗi suốt cả cuộc đời. Đến khi gặp lại con gái mấy chục năm sau, việc bà đầu tiên làm cho con gái chính là quỳ xuống để nhận tội với con. Chi tiết này khiến mình khóc đến nghẹn ngào. Thử hỏi phải đau khổ và tự trách đến cỡ nào mà một người mẹ phải chấp nhận quỳ xuống dưới chân con mình như vậy.
Đau khổ là thế, nhưng đến cùng gia đình cũng được đoàn tụ và kết thúc viên mãn. Bộ phim để lại cho mình cảm giác bồi hồi khôn nguôi, khó diễn tả thực sự!
Bạn nào chưa xem và có ý định xem phim này thì nhớ chuẩn bị khăn giấy trước. Huhu!