Thương Gươm Diệt Quỷ - Kimetsu no Yaiba không có lịch sử lâu đời như các bộ anime/manga đường dài khác.
Lúc mới đọc và xem, mình cứ nghĩ tuổi trẻ của mình lại lọt hố thêm một câu chuyện dở dang, sợ là có khi về già cũng chưa xong được.
Nhưng với một bối cảnh hoành tráng, to bự và có nhiều điều để khai thác như thế, tác giả kết thúc ở tập 24.
Lúc đọc tới đoạn boss của đàn quỷ xuất hiện từ những tập đầu là mình đã khá lo lắng rồi, tại sao boss lại xuất hiện sớm như vậy, báo hiệu một sự kết thúc nhanh chóng của bộ truyện.
Đó là điều tiếc nuối của mình dành cho bộ này, ước gì mọi chuyện có thể khai thác trọn vẹn và có một cái kết viên mãn hơn.
Còn lý do khiến mình quyết tâm theo đuổi bộ này là những câu chuyện đằng sau những con quỷ.
Trước khi biến thành quỷ, sống vật vờ ngàn năm, họ cũng từng là con người. Họ cũng có câu chuyện riêng mình.
Và đương nhiên, mình kể ra ở đây không phải thương xót cho những con quỷ đó, mà là thương xót cho cái sự "từng là người" của chúng.
Phần của con quỷ ngàn tay, sau khi bị Tanjiro chắt đứt đầu. Những ký ức xa xăm lúc còn là con người hiện lên. Tại sao khi biến thành quỷ thì nó có nhiều tay vậy? Vì trước khi bị giết và biến thành quỷ, nó đã từng là một đứa em trai hiền lành dễ thương luôn muốn được bắt lấy cánh tay của anh trai mình từ xa, nhưng anh trai đi mất rồi, anh trai bị em trai biến thành quỷ ăn mất rồi.
Chỉ cần một vài câu chuyện thế thôi là mình lọt hố rồi, càng theo dõi mình càng cảm mến từng nhân vật.
Các trụ cũng vậy, đằng sau mỗi trụ luôn có một câu chuyện, đả động tâm hồn mình.
Nhất là Rengoku, đó mãi mãi là vết thương trong lòng mình. Mình rất mong có ngoại truyện để Rengoku sống lại. Lúc xem "Chuyến tàu vô tận", mình không thể tin được anh ấy lại ra đi nhanh đến thế, là nỗi tiếc nuối mãi không thể bù đắp được.
Nếu có hứng thú, mọi người hãy tìm đọc và xem nhé.
My best manga-anime ever!!!