Lúc còn học đại học, đang uống rượu với mấy đứa bạn học cũng tính là khá thân. Có một bạn nữ đột nhiên quay qua hỏi tôi: "Khi nào ông comeout?"
Tôi há hốc mồm, hỏi lại: "Sao bà biết?" Nó nói nó nhìn ra được.
Mấy đứa khác hỏi, "Comeout là gì?" Tôi sững lại mấy giây, sau đó nhanh chóng thẳng thắn: "Bây giờ tui comeout đây!"
Về sau thì mọi người vẫn cùng đi học, vẽ tranh, uống rượu bình thường. Họ hoàn toàn chấp nhận tôi.
Sau khi đi làm, đồng nghiệp cũng vô cùng thẳng thắn.
Nói chung, mọi chuyện đều thuận lơi, không có bị kỳ thị gì cả. Có lẽ là tôi may mắn, chỉ toàn gặp những người dễ thương không thôi. Cũng có lẽ là xã hội tiến hộ, mọi người đã dần coi chuyện này là bình thường.

Tôi làm kinh doanh. Mấy năm trước, vì đã có bạn trai nên tôi muốn comeout với bố mẹ. Lo lắng cực độ nên chạy xe để số lớn nhất. Bây giờ nghĩ lại còn thấy sợ. Cuối cùng cũng có một ngày có thể thẳng thắn với bố. Ngày đầu tiên không sao. Ngày thứ hai thì bắt đầu nổi điên lên, bắt tôi phải nghỉ việc. Bây giờ, mọi người trong nhà cũng không đề cập quá nhiều đến chuyện này. Tôi vẫn ở chung với bạn trai. Nhưng bố thì không giống như trước, tình cảm cha con cũng trở nên nhạt nhòa hơn.

Tôi là một thợ giám định đá quý, đã có bạn trai được 7 năm, cùng mở một cửa hàng trang sức. Chúng tôi đã cùng vay tiền mua nhà, mỗi tháng vẫn gửi tiền về cho bố mẹ, đóng bảo hiểm. Không dám comeout, tôi không dám đòi hỏi gia đình phải đối xử với tôi bằng cách tốt nhất. Tháng 8 năm nay, bố mẹ hối cưới. Vì quá mệt mỏi nên tôi đã quyết định comeout. Bố mẹ đưa tôi đi bệnh viện trị liệu. Bạn trai vốn đang đi công tác thì gấp rút chạy về. Thỉnh thoảng, tôi nhìn thấy mẹ lén khóc, tôi đến nói chuyện với bà vài câu. Bố thì lại cố chấp hơn, vô cùng lạnh lùng với tôi.

(Câu chuyện được dịch từ Zhihu: https://www.zhihu.com/question/48317791/answer/1996225108)